[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

/

Chương 77: Hiểu Chưa? (2)

Chương 77: Hiểu Chưa? (2)

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Phong Hỏa Hí Chư Hầu

5.413 chữ

07-11-2025

Từ Phượng Niên không biết lão quái tóc trắng đã rời Bắc Lương vương phủ chưa, nếu không thì có thể gọi y đến đấu một trận với kiếm si này. Sau trận chiến sống còn với đao khách Đông Việt, giờ đây nhìn cao thủ giao chiêu đã khác, không còn chỉ là xem náo nhiệt nữa. Dập tắt ý nghĩ mê người ấy, Từ Phượng Niên xoay người xuống núi.

Ngoài căn nhà tranh, đại nha đầu hạng nhất của Ngô Đồng Uyển là Thanh Điểu đứng trong mưa sấm, chống chiếc ô giấy dầu vẽ thanh loan, lặng lẽ chờ đợi thế tử điện hạ.

Thanh Điểu mang đến một phong thư do Đại Trụ Quốc tự tay giao cho nàng.

Từ Phượng Niên bước vào căn phòng chất đầy bí kíp đến nỗi gần như không có chỗ đặt chân. Ván giường, bàn ghế đã sớm chất đầy, chỉ còn lại một góc tường là nơi sạch sẽ, không ngoài dự đoán đó chính là chỗ ngủ của Khương Nê. Từ Phượng Niên ngồi trên một đống sách, xé vài trang từ một cuốn 《Hổ Lao Đao》 để lau mặt, rồi lại xé vài trang nữa để lau đi nước mưa trên tay, sau đó mới mở thư. Trong thư, Từ Kiêu tự tay viết rằng hắn đã phái người đi kinh thành dò la tin tức, hơn nữa không hề giấu giếm việc hắn bắt đầu chuẩn bị mời một vị Bồ Tát trong cung để trấn áp Tôn thái giám không biết điều, không sớm không muộn hai năm sau, sẽ khiến kẻ họ Tôn kia mất thế. Điều thực sự khiến Từ Phượng Niên kinh ngạc là Từ Kiêu cuối cùng đã vén màn bí mật, vì sao lại muốn hắn đến Võ Đang, hóa ra là muốn Vương Trọng Lâu chuyển giao toàn bộ tu vi Thông Huyền của mình sang cho hắn như di hoa tiếp mộc!

Đây chẳng phải là hành động nghịch thiên sao?

Chẳng lẽ không sợ bị trời giáng sấm sét?

Từ Phượng Niên hủy đi mật thư, trong lòng dậy sóng ngàn trượng, ngẩng đầu nhìn Thanh Điểu đang đứng ở cửa, hỏi: “Nội lực cũng có thể chuyển giao cho người khác sao? Nếu có thể như vậy, chỉ cần trước khi chết truyền công lực như truyền ngôi vị, chẳng phải cao thủ của các tông môn đại phái sẽ đời sau mạnh hơn đời trước sao?”

Thanh Điểu bình thản đáp: “Một viên đan dược hay một bát cơm ăn vào bụng, hiệu quả thế nào còn tùy thuộc vào mỗi người, nội lực chuyển giao lại càng chỉ được nhiều nhất là một nửa. Trên giang hồ từng có một ma đầu, nội lực thâm hậu, thích nhất là cưỡng ép truyền nội lực cho người khác, tận mắt nhìn những kẻ đó thể phách không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng tứ chi nổ tung mà chết, chỉ còn lại một cái đầu nguyên vẹn.”

Từ Phượng Niên ngẩn người nói: “Còn có loại kẻ điên hại người không lợi mình như vậy sao?”

Thanh Điểu gật đầu.

Từ Phượng Niên hỏi: “Ngươi nói đây là ý của Từ Kiêu, hay là chủ ý của sư phụ ta?”

Thanh Điểu thành thật đáp: “Không dám nói.”

Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: “Vậy thì là Từ Kiêu rồi.”

Thanh Điểu nhìn quanh một lượt, vậy mà lại mỉm cười.

Từ Phượng Niên dịu giọng nói: “Đợi mưa nhỏ hơn chút, rồi hãy xuống núi.”

Thanh Điểu ừ một tiếng.

Mưa lớn rồi cũng sẽ có lúc tạnh, Thanh Điểu cuối cùng vẫn phải xuống núi. Từ Phượng Niên tiễn nàng đến cổng Huyền Vũ Đương Hưng rồi mới quay người.

Trở về ngoài căn nhà tranh, Từ Phượng Niên nhìn mảnh vườn rau lầy lội, khẽ cười nói: “Hận ta hà tất phải trút lên giấy bút? Nếu để nhị tỷ biết được, ngươi lại muốn ăn đòn rồi phải không? Nha đầu chỉ nhớ đòn roi mà chẳng nhớ điều tốt.”

Tiếp đó, thế tử điện hạ tiếp tục vùi đầu luyện đao, chỉ là bắt đầu to gan lớn mật đi đến khu rừng trúc tím trên Đại Liên Hoa Phong để tự tìm phiền toái. Phải biết rằng đó là cấm địa của tổ sư gia Vương Tiểu Bình, trên núi Võ Đang, những sư huynh cùng bối phận với kiếm si này cũng chẳng mấy ai dám đến quấy rầy, chỉ có vị sư thúc tổ trẻ tuổi kia mới dám đến chăn trâu ăn cỏ, hoặc tìm vài cây trúc tím thon dài thích hợp để làm cần câu cá. Lần đầu tiên Từ Phượng Niên đến rừng trúc tím, đã bị một kiếm chém đứt hàng chục cây trúc tím bức ra khỏi rừng. Lần thứ hai, hắn không biết sống chết mà cứng rắn chịu một kiếm, kết quả phải nằm trên giường gỗ nửa tháng, làm liên lụy Võ Đang lại phải lấy ra mấy bình đan dược thượng phẩm. Khi Từ Phượng Niên có thể một đao chém nghiêng thác nước, hắn lại lần nữa bái phỏng rừng trúc tím, sau một kiếm liền bị buộc phải rút lui, vẫn không nhìn thấy mặt mũi của vị kiếm si kia, chỉ là không ngã gục ngay tại chỗ, may mắn lắm mới có thể lảo đảo đi về căn nhà tranh, chỉ thiếu điều coi đan dược như cơm mà ăn.

Võ Đang cùng Long Hổ Sơn đều thuộc Đan Đỉnh nhất mạch, nhưng lại có chút khác biệt. Võ Đang không chỉ đề cao nội đan tu luyện theo phương pháp thai tức thổ cố nạp tân của Long Hổ, mà còn tiếp nhận ngoại đan “luyện kim thạch” bị Long Hổ Sơn coi là tà đạo. Trên Thanh Vân Phong có mấy chiếc đỉnh lô ngàn cân, các đạo sĩ luyện đan đều là những người chịu khổ nhất trên núi, mỗi năm tiêu tốn gần vạn cân than củi, thanh thế vô cùng lớn. Tháng trước, Từ Phượng Niên từng đến Thanh Vân Phong, nơi độc chiếm một góc, để xem một lần nghi thức khai đỉnh. Ngọn núi này được cho là nơi tà khí khó xâm nhập nhất, ngoại trừ Liên Hoa chủ phong. Cần phải chọn ngày lành tháng tốt, lập đàn đốt phù lục, các đạo sĩ luyện đan quỳ gối dưới chân núi nâng dược lô, mặt hướng nam cầu khẩn Đại Đạo Thiên Tôn, sau khi kết thúc mới lên núi. Cuối cùng cũng khiến thế tử điện hạ hiểu rằng tu đạo đã không dễ, luyện đan lại càng khó hơn. Chỉ là điều này không ngăn cản Từ Phượng Niên nhai đan dược như trâu nhai mẫu đơn, khiến Hồng Tẩy Tượng, người phải khó khăn lắm mới thuyết phục được tam sư huynh Tống Tri Mệnh cho phép thế tử điện hạ vào núi xem luyện đan, vô cùng phẫn nộ, cảm thấy công sức của mình chẳng khác nào ném mị nhãn cho kẻ mù vô tâm, thật hết cách.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!